Tuesday, April 20, 2010

Tôi đi tu.


“Từ ngàn xưa Cha đã yêu con, Cha gọi con giữa muôn người.” Các bạn thân mến, lời bài hát biểu lộ một cảm nhận sâu sắc của tác giả về tính chất nhiệm mầu của ơn gọi tu trì. Ngôn ngữ Việt diễn tả thật chính xác ơn gọi tu trì qua ba chữ “Ơn Thiên Triệu.” Vâng đó là tiếng gọi từ trời cao, một lời mời gọi phát xuất từ Thiên Chúa.
Ơn Thiên Triệu là một mầu nhiệm vì đó là món quà Thiên Chúa tặng không cho người nhận, không phải vì người nhận tài giỏi đạo đức nhưng chỉ đơn giản vì Thiên Chúa là người luôn yêu thương trước. Chúa Giê-su đã nói rằng: “Không phải các con đã chọn Thày, nhưng chính Thày đã chọn các con.”
Vì Thiên Chúa ngỏ lời yêu thương và người môn đệ đáp lại bằng tình yêu dâng hiến chính vì thế cốt lõi ơn gọi là tình yêu. Ngay giây phút đáp lại lời mời gọi yêu thương của Thiên Chúa, người được gọi đã bắt đầu cùng Thiên Chúa viết nên một thiên tình sử mới. Từ đây, người môn đệ sẽ bước vào một cuộc phiêu lưu mới với Thiên Chúa, chấp nhận mở toang cuộc đời mình ra để Thiên Chúa khám phá, để Thiên Chúa biến đổi và để Thiên Chúa dẫn lối. Lời hát “Chúa ghi vào đời con dấu ấn của Ngài, Chúa đi vào đời con êm ái tuyệt vời” diễn tả mặn mà mối tình giữa Thiên Chúa và người môn đệ.
Để sống trọn mối tình dâng hiến với Thiên Chúa người môn đệ được mời gọi sống ba lời khấn: Thanh bần, khiết tịnh, và vâng phục. Đây chính là ba nhân đức giường cột cho người tu hành. Trong mối tình dâng hiến này, người được gọi tham gia vào một cuộc tìm kiếm vĩ đại. Trong đức thanh bần người tu sĩ tìm thấy Thiên Chúa chính là gia nghiệp đời mình, trong nhân đức khiết tịnh, người tu sĩ tìm thấy Thiên Chúa chính là khao khát cháy bỏng nhất của đời mình, trong nhân đức vâng phục người tu sĩ lắng nghe tiếng nói của Thiên Chúa trong trái tim mình. Bài ca “Tìm Chúa” diễn đạt sâu sắc nỗi khắc khoải kiếm tìm của người tu sĩ “Con muốn đi tìm Ngài trong cuộc sống, bước Ngài đi con chưa thấy một lần, dáng Ngài đi con chưa nhìn một lần. Ngài ở đâu cho con đi tìm Ngài? Ngài ở đâu cho con đi gặp Ngài…”
Một cách mạo muội, mầu nhiệm ơn gọi tu trì có thể được tóm lược bằng những từ ngữ giới hạn này: Đó là lời mời gọi yêu thương của Thiên Chúa và sự đáp trả trong tự do của người môn đệ, không phải chỉ đáp trả trong một thời điểm, nhưng là trong từng khoảnh khắc, từng giây phút xuyên xuốt hành trình đời người của họ. Đó không ngừng là những cuộc ra đi tìm kiếm Thiên Chúa trong những người mà họ được sai đến để phục vụ với ba nhân đức thanh bần, khiết tịnh, vâng phục như là phương thế và cũng là tiêu chuẩn của cuộc tìm kiếm.
Ơn gọi thật cao cả và mầu nhiệm, thánh thi đã phải thốt lên: “Con là hạt cát trôi trong sa mạc, con là giọt nước lạc giữa biển khơi.” Vậy mà “Sao người gọi con, sao người gọi con?” Vâng, quả thực đứng trước lời mời gọi của Thiên Chúa chính Thánh Phê-rô cũng đã thổn thức với Chúa Giê-su: “Lạy Chúa xin hãy tránh xa con vì con là con người tội lỗi” Ấy vậy mà chính con người thấp kém đó, một ngư phủ nghèo hèn chỉ biết loanh quoanh nơi xóm chài lại được Chúa chọn làm môn đệ và làm đầu hội thánh. Thánh Phao-lô đã viết: “Những gì thế gian cho là yếu kém, thì Thiên Chúa đã chọn để hạ nhục những kẻ hùng mạnh. Những gì thế gian cho là hèn mạt không đáng kể, là không có, thì Thiên Chúa đã chọn để huỷ diệt những gì hiện có, hầu không một phàm nhân nào dám tự phụ trước mặt người.”
Các bạn thân mến, cảm nghiệm của thánh Phê-rô cũng chính là cảm nghiệm của mình khi nghe tiếng Chúa gọi. Trước đó mình đã từng mất đức tin, không ít lần mình đã tranh luận sôi sục với bố mình để bảo vệ luận thuyết vô thần mà mình đã được tuyên truyền ở nhà trường cộng sản. May mắn thay, trong một chuyến hành hương Đức Mẹ La Vang, khi trở về mình đã bắt đầu có lại được niềm tin. Từ khi có lại được niềm tin mình càng ngày càng khám phá ra vẻ đẹp của niềm tin công giáo, càng nhận thức rõ ràng bàn tay quan phòng của Chúa đang dẫn lối đời mình. Chính lúc đó tiếng Chúa gọi “hãy theo ta” bắt đầu vang dội trong tâm thức, kêu gọi mình dấn thân vào một cuộc phiêu lưu mới. Ý thức được tính chất mạo hiểm và khó khăn của hành trình mới này, lòng mình chợt thấy thật bối rối và xao xuyến. Mình đi tu ư? Có phải ảo tưởng không? Thật điên rồ! Làm sao mà một con người lòng đầy dục vọng, với một trái tim nhát đảm và thô thiển, và một quá khứ tội lỗi có thể biến đổi thành con người phục vụ trong suốt cả một quãng đời dài đằng đẵng? Làm sao thân xác bùn đất giòn mỏng này có thể đáp ứng được đòi hỏi thánh thiện của con đường theo Chúa? Ê chề và thất vọng đã có lúc phủ đầy trong lòng. Mình đã muốn trốn chạy. Thế nhưng, “Tình yêu của Thiên Chúa hằng đi trước mặt tôi”, với những lời cầu nguyện mình đã dần dần hiểu ra rằng, Thiên Chúa có thể làm được mọi sự, điều duy nhất Ngài muốn ở nơi mình là một tiếng đáp trả đơn sơ và phó thác: “Lạy Chúa này con đây.”

Peter Long Nguyen

No comments:

Post a Comment