
Nó vừa phơi xong bộ đồ làm nhà hàng lên dây phơi của khu nhà trọ thì bóng dáng mảnh khảnh của Bình đã lấp ló đầu nhà. Bình ào đến kéo tay nó vừa nói vừa thở hổn hển: “Thanh! Sao Bình gọi mà không bốc điện thoại? Có rảnh không chở Bình ra đây một lát thôi, mình có chuyện gấp.” Nó dềnh dàng như muốn chối từ vì cả cơ thể đang mỏi như rần sau một ngày bưng bê trong quán cà fê Bạn Tôi. Bình lắc lắc tay nó nài nỉ: “Bình biết Thanh vừa đi làm về mệt nhưng giúp Bình một chút được không?” Dềnh dàng vậy thôi chứ nó biết thế nào cũng bị thuyết phục.
Nó hăm hở đạp xe chở Bình tới địa điểm theo sự chỉ dẫn của Bình. Một lúc sau đã thấy hai đứa ở bãi biển Nha Trang. Chưa kịp xuống xe đám bạn trên bãi biển đã vẫy gọi í ới: “Ở đây nè hai đứa bay.” Hai thằng bạn khác chạy lại, một thằng gỡ lấy cái xe, một thằng bịt mắt nó lại còn Bình thì dắt tay nó đến chỗ đám bạn. Biết là tụi bạn muốn chơi bất ngờ, nó vẫn mắng vốn: “tụi bay chơi cái gì kì vậy.” Nói chưa dứt lời thì lại bị bịt miệng luôn. Bạn bè thế cơ đấy. “Nào bây giờ thì cho Thanh mở mắt” Bình nói như ra lệnh. Thằng bạn vừa bỏ tay xuống lập tức nó thấy la liệt trái cây và bánh kẹo, lại cả bánh gatô nữa chứ. Và Bình đang hát “happy birthday to you.”
Tặng Hạ Giàu
Long Nguyễn
thanks Br.Long rat nh..I will miss everybody in Mel..you are my best friend..you are in my mind...but my name Ha` Giau hehehe
ReplyDelete