
Sáng hôm nay Hùng dến lớp như bao buổi sáng khác. Nó nhìn quanh mãi trong lớp xem hai người bạn của nó đã đến chưa. Trong lớp mấy chục người nhưng chỉ có ba người Việt nam – Hùng và hai người bạn nữa là Trí và Dũng. Số còn lại là Aussies.
Thế rồi cánh cửa lớp học lại mở ra và hai thằng bạn thân của Hùng cũng bước vào. Chúng nó đi vào và ngồi cạnh Hùng. Trong lúc Thầy giáo đang say sưa giảng bài ( nhập môn Kinh Thánh ), Trí nhích môi cười khe khẻ nói: “chúc mừng bạn nha”.
Hùng không hiểu ý bạn mình là gì, nên nó hỏi xem ý thằng bạn là gì.
Lát nữa sau buổi học tao sẽ nói cho nghe, Dũng đáp lại.
Thế rồi ba người bạn lại tiếp tục nghe giảng bài. Mặc dù là học môn Kinh Thánh – môn mà chúng nó biết khá rõ, đôi lúc chúng nó cũng không hiểu cho lắm.
Không gian trở nên bình yên, không một giọng nói nào ngoài giọng nói truyền cảm của Giáo sư.
Thế nhưng dường như Dũng không thể dằn lòng lại được. Nó muốn nói cho Hùng nghe điều chúng nó định nói.
Hắn ra hiệu cho Hùng và cầm bút, bắt đầu viết gì đó trên bìa vỡ của nó.
Tuy là hai người bạn nói là tin vui nhưng Hùng dường như không thấy phấn khởi lắm. Nhưng rồi Hùng cũng nghiêng đầu sang nhìn xem bạn mình viết cho mình điều gì.
Dũng vừa dứt xong mấy chữ loằng ngoằng: ông Trưởng phòng muốn gặp mày sau giờ học hôm nay!
- Sao tao không nhận được cuộc gọi nào từ ông ấy, cũng không nhận được bất cứ một email nào từ bà thư ký, Hùng hỏi lại.
“ ông ấy vừa nói vói hai thằng tao nơi công ty .”
Hùng thấy làm lạ vì tại sao ông Trưởng phòng lại đến nơi chỗ công ty, đặc biệt là chỗ phòng ăn của công nhân và nói cho Trí và Dũng là ông ấy muốn gặp nó.
Trí và Dũng sống nơi căn nhà của công nhân, còn Hùng thì ở trọ ở nơi khác. Những giờ chúng nó không phải đến trường thì chúng nó đi làm ở công ty. Đó là lý do thứ nhất mà Hùng cảm thấy hai đứa bạn có lý. Thêm vào đó là hai đứa bạn nói rằng ông ấy gặp Giám đốc và trao đổi điều gì đó sáng nay, nên ông ấy mới nảy sinh ra ý nghĩ này.
Thế rồi Hùng cũng chuẩn bị sẵn sàng để gặp Trưởng phòng. Hắn không biết điều gì sẽ xảy đến cho nó; chuyện vui hay chuyện buồn đây?
Tuy nhiên hai thằng bạn thì cứ khăng khăng là tin vui.
Học xong Hùng bảo hai thằng bạn lên thư viện của trường mượn cuốn sách mà ông Giáo sư chỉ cho chúng nó, để về nhà mà làm bài.
“Đi với tụi tao luôn, đang còn sớm mà” - hai thằng bạn đồng thanh nói.
Thật sự từ trường tới văn phòng của ông Trưởng phòng thì không xa bao lăm. Nhưng Hùng là còn người luôn đúng giờ giấc, đặc biệt là đối với cấp trên.
Thế rồi hắn cũng lên thư viện với hai thằng bạn.
Xong việc thì ba thằng cùng bước đi. Đến ngã tư thì Hùng rẽ, bởi vì từ đó đến chỗ ông trưởng phòng gần hơn.
Băng qua bên kia đường rồi, Hùng thấy hai thằng bạn vừa cười vừa nói:
- Đi xuống ngõ dưới gần hơn.
Thế rồi hắn cũng nghe lời hai đứa bạn đi thêm một đoạn đường nữa, nhưng Hùng thì đi bên này đường, trong khi hai đứa bạn kia đi phía bên kia đường về phòng chúng.
Đến con đường mà hai đứa bạn chỉ cho Hùng, Hùng vẫy tay chào hai đứa bạn. Hắn thấy Trí cười khe khẻ, còn Dũng thì giơ hai bàn tay ra hiệu điều gì đó. Có vẽ ký hiệu không gây hiệu lực, nên Dũng nói với:
“ Có đi ăn trưa chung không?”
Thì đến chỗ kia chờ tau gặp xong ông ấy rồi chúng ta đi ăn – Hùng nói.
Nhưng hai đứa bạn tiếp tục bước đi, còn Hùng thẳng thẳng tiến về hướng văn phòng của ông Trưởng phòng.
Đến gần phòng tiếp tân, Hùng tính gọi điện cho ông Trưởng phòng để xem sự thật ông ấy muốn gặp nó không. Nhưng nó không làm vậy bởi hai người bạn của nó chẳng đáng tin cậy sao?
Bước chân tới chỗ bàn tiếp tân, Hùng nói với cô tiếp tân rằng nó muốn gặp ông trưởng phòng.
- Ông ấy đang chờ muốn gặp tôi, ông ấy hẹn tôi giờ này, nó nói thêm.
Cô tiếp tân gọi điện cho bà thư ký.
Sau khi úp ống nghe xuống thì cô tiếp tân nói với Hùng:
“ Ông Trưởng phòng hiện đang không ở trong văn phòng, nhưng làm ơn ngồi đay chờ khoảng dăm phút nữa ông ấy tới”
Nó ngồi xem loa qua mấy chữ nơi vài tờ báo đặt trên bàn của phòng chờ.
Năm phút trôi qua. Cánh cửa phòng mở ra, ống Trưởng phòng bước tới, bắt tay.
“ How are you, Hùng?”
Ông Trưởng phòng dẫn nó vào văn phòng của ông ấy sau khi chào bà thư ký.
Hùng “ smelled a rat” !!!!!
Khuôn mặt ông Trưởng phòng có vẽ đang lo lắng. Trông không giống như ông ấy đang chờ nó. Sau khi đóng cửa phòng, ông ấy ngồi xuống bàn làm việc. Với sắc mặt như đang chờ đợi xem người công nhân của mình nói điều gì.
“ What’s matter, Hùng?”, Trưởng phòng hỏi.
Nó như bị ngọng không nói ra được tiếng gì.
Đây là điều hắn mong đợi sao? Nó đến đây để nghe Trưởng phòng nói với nó điều gì đó, chứ nó đâu chuẩn bị để nói gì. Một lát sau nó cũng mở miệng được:
“ Didn’t you want to see me?”
NO!
Một chữ thẳng thắn này làm cho Hùng bỡ ngỡ không biết chuyện gì đang xảy ra cho mình. Hắn thầm nghĩ rằng có thể hắn đã nghe nhầm tên, không phải hai đứa bạn mình bảo mình gắp ông Trưởng phòng mà ông nào đó trong công ty cũng nên.
“Who has tell you about that?”, Trưởng phòng hỏi.
Trí and Dũng, nó trả lời.
Thế rồi ông Trưởng phòng cầm di đọng gọi điện cho Trí và Dũng, nhưng không ai trong bọn họ trả lời. Bởi vì ông ấy muốn biết hai người ấy đang làm gì.
Thế rồi Hùng chào tạm biệt ông Trưởng phòng và bà Thư ký với lời xin lỗi ráo riết. Hùng ước chừng độn thổ nếu có thể, để lánh đi sự xấu hổ.
Bước ra đến phòng tiếp tân nó cũng cảm thấy ngại với cô tiếp tân. Bởi vì nó cảm thấy nó đang làm điều ngớ ngẩn và nó cảm thấy như mình là một thằng “NGỐ” trước mặt ít nhất là bốn người. Cũng có đến bảy người biết điều ngớ ngẩn này trong đó có cả hai người bạn và chính nó.
Nó đi ra trong trạng thái bàng hoàng, lúng túng. Nó nghĩ thầm:
“ Sao hai thằng bạn tốt của mình có thể làm điều tệ hại này cho mình?”
Nó cảm thấy thấm thía lời Thánh Vịnh:
“ Cả người bạn thân con hằng tin cậy,
đã cùng con chia cơm sẽ bánh,
mà nay cũng giơ gót đạp con!” ( Tv 41,10 )
Thế rồi nó cũng nghĩ ra hôm nay là mồng một tháng tư ( ngày cá tháng tư ).
- Nhưng dầu sao thì hai đứa bạn tốt cũng không nên lừa mình như vậy, đây chẳng phải là điều nghiêm trọng sao?, nó nghĩ .
- Nếu mà gặp hai thằng bạn ở đây thì không biết mình sẽ làm gì, ít nhất thì cùng cho mỗi thằng vài quả đấm. Hay là vào chỗ ở chúng nó gọi ra nói chuyện, nó tự nhủ.
Thế rồi nó cầm máy điện thoại gọi cho hai thằng bạn để hỏi xem sao bọn chúng có thể làm vậy, nhưng mấy cuộc gọi nhỡ cũng vậy thôi. Bạn nó không trả lời. Nó thầm nghĩ nếu hai người bạn nó bắt máy thì nó không kiềm chế được đâu.
Sau vài phút suy nghĩ lung tung, nó trở về nhà với tâm trạng nặng nề, đầy tức giận. Tối hôm đó, sau Nghi Thức Chúa Giêsu rửa chân cho các Môn Đệ ( Thứ Năm Tuần Thánh ), nó ở lại suy niệm, nhưng trong đầu nó thỉnh thoảng lại hiện lên những gì xảy ra hôm đó. Đầu óc nó cứ xáo trộn. Nó cố gắng lắm mới ngồi suy niệm được trước Mình Thánh Chúa.
Sáng hôm sau là Thứ Sáu Tuần Thánh, nó định gọi điện chửi hai thằng bạn cho bớt cơn giận. Nhưng rồi nó lại gửi email cho chúng với những lời trách, mắng.
Đến trưa, hai người bạn gửi tin nhắn xin lỗi. Nhưng hắn vẫn cảm thấy không thể tha thứ cho bọn chúng được.
Chiều hôm đó Hùng đến nhà thờ nghe đọc “ Sự thương khó của Chúa Giêsu”.
Đến tối, đang lúc ăn cơm, ông chủ nhà nói:
“Tonight, we will watch the film The Passion of the Christ”.
Xem được chừng một nữa bộ phim, Hùng cảm thấy xấu hổ và có sự mâu thuẫn trong lòng. Một đàng nó vẫn cảm thấy tức hai đứa bạn, một đàng nó tự trách mình.
- Tại sao mình lại tức giận và trách bạn mình nhỉ?, nó tự hỏi.
- Lẽ ra mình phải cảm thấy vui vì được chịu một chút xấu hổ, tủi nhục trong Tuần Thánh giống như Chúa Giêsu mới đúng. Chúa Giêsu chịu bao nhiều sự khổ nhục, xấu hổ tột cùng vì nhân loại, nhưng Ngài có một lời than trách đâu. Ngược lại Ngài lại xin Chúa Cha tha cho những kẻ đánh đạp, sỉ nhục mình.
Nó tiếp tục nghĩ, “ Mình là người Công Giáo sao lại không bắt chước được điều gì từ Chúa Giêsu?. Hơn nữa mình cũng có lỗi là không nhận ra hôm qua là ngày cá tháng tư. Mình lại còn gửi email trách bạn mình nữa chứ”
Thế rồi, kết thúc bộ phim, Hùng bước nhanh về phòng mở máy tính lên và bắt đầu viết email xin lỗi bạn mình. Nó vừa mới gửi xong emails thì Trí gửi tin nhắn qua yahoo cho nó, có vẽ Trí cũng rất phấn khởi.
Hai người bạn lại tiếp tục chuyện trò qua yahoo. Bây giờ đây tâm trạng của Hùng trở nên khác hẳn không còn nặng nề như từ trưa hôm qua đến chiều hôm nay. Nó không màng chi đến việc bị ông Trưởng phòng, bà Thư ký hay người khác chê cười nó. Nó chỉ cảm thấy một điều:
“ Ngọt ngào tốt đẹp lắm thay,
anh em được sống vui vầy bên nhau,
như dầu quý đỗ trên đầu
xuống râu xuống cổ áo chầu A-ha-ron,” ( Tv 133, 1-2).
Sau cuộc trò chuyện, Hùng chào người bạn và đi ngủ. Nằm trên, giường nó suy tư về tình yêu của Thiên Chúa đối với loài người và tình bạn, một lát sau mới nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Mới trưa hôm qua đến chiều nay nó cảm thấy như Tuần Thánh thật sầu bi, nhưng bây giờ nó cảm nghiệm được sự ngọt ngào của Phục Sinh. Nó cảm nghiệm tình yêu của Chúa đến chảy nước mắt. Quả thật tình yêu của Chúa Giêsu đã hun đắp và thăng hoa tình bạn giữa nó với Trí và Dũng. Nó cảm thấy lời Thánh Vịnh mới tuyệt vời làm sao:
“ Thư thái bình an vừa nằm con đã ngủ” (Tv )
Tôi không biết tâm tình của bạn thì sao. Nhưng đối với tôi, tôi đã trải qua bao Tuần Thánh, đã xem bộ phim “The Passion of the Christ” ít nhất là vài lần, nhưng chưa bao giờ tôi gặt hái được chút tâm tình sâu thẳm trong tâm hồn. Có lẽ tôi chưa bao giờ suy niệm nghiêm túc về Cuộc Khổ Nạn Của Chúa Giêsu, hay là tôi chưa bao giờ rơi vào tình cảnh của Hùng trong Tuần Thánh, để có thể hiểu sâu hơn tình thương của Chúa?
Nguyễn Văn Thuận