Wednesday, April 21, 2010
Không Tên 1.
Một mình đứng nhìn qua khung cửa
Tôi ước mình là một chú chim
Sải cánh tung bay vào thế giới,
bỏ lại sau lưng bao muộn phiền.
Trời mưa. Trời lạnh. Càng thêm lạnh!
Một mình thơ thẩn ngồi làm thơ.
Cầm bút viết lên dòng tâm sự,
Tặng cho giọt mưa bài thơ buồn.
Để mưa mang đi nỗi cô quạnh
Cho ta vơi bớt tâm sự buồn.
Không Tên 2.
Thế giới một ngày không có nắng,
Bầu trời u ám đến lạ kì.
Ánh sáng không còn chảy trên lá.
Nụ hoa không còn nở nụ cười.
Chim chóc chán nản chẳng buồn hót.
Hôm nay trời mưa, mưa thật to.
Một ngày buồn nữa lại trôi đi,
Để lại cho ta nụ cười buồn.
Người xa quê.
Tuesday, April 20, 2010
Tôi đi tu.
“Từ ngàn xưa Cha đã yêu con, Cha gọi con giữa muôn người.” Các bạn thân mến, lời bài hát biểu lộ một cảm nhận sâu sắc của tác giả về tính chất nhiệm mầu của ơn gọi tu trì. Ngôn ngữ Việt diễn tả thật chính xác ơn gọi tu trì qua ba chữ “Ơn Thiên Triệu.” Vâng đó là tiếng gọi từ trời cao, một lời mời gọi phát xuất từ Thiên Chúa.
Ơn Thiên Triệu là một mầu nhiệm vì đó là món quà Thiên Chúa tặng không cho người nhận, không phải vì người nhận tài giỏi đạo đức nhưng chỉ đơn giản vì Thiên Chúa là người luôn yêu thương trước. Chúa Giê-su đã nói rằng: “Không phải các con đã chọn Thày, nhưng chính Thày đã chọn các con.”
Vì Thiên Chúa ngỏ lời yêu thương và người môn đệ đáp lại bằng tình yêu dâng hiến chính vì thế cốt lõi ơn gọi là tình yêu. Ngay giây phút đáp lại lời mời gọi yêu thương của Thiên Chúa, người được gọi đã bắt đầu cùng Thiên Chúa viết nên một thiên tình sử mới. Từ đây, người môn đệ sẽ bước vào một cuộc phiêu lưu mới với Thiên Chúa, chấp nhận mở toang cuộc đời mình ra để Thiên Chúa khám phá, để Thiên Chúa biến đổi và để Thiên Chúa dẫn lối. Lời hát “Chúa ghi vào đời con dấu ấn của Ngài, Chúa đi vào đời con êm ái tuyệt vời” diễn tả mặn mà mối tình giữa Thiên Chúa và người môn đệ.
Để sống trọn mối tình dâng hiến với Thiên Chúa người môn đệ được mời gọi sống ba lời khấn: Thanh bần, khiết tịnh, và vâng phục. Đây chính là ba nhân đức giường cột cho người tu hành. Trong mối tình dâng hiến này, người được gọi tham gia vào một cuộc tìm kiếm vĩ đại. Trong đức thanh bần người tu sĩ tìm thấy Thiên Chúa chính là gia nghiệp đời mình, trong nhân đức khiết tịnh, người tu sĩ tìm thấy Thiên Chúa chính là khao khát cháy bỏng nhất của đời mình, trong nhân đức vâng phục người tu sĩ lắng nghe tiếng nói của Thiên Chúa trong trái tim mình. Bài ca “Tìm Chúa” diễn đạt sâu sắc nỗi khắc khoải kiếm tìm của người tu sĩ “Con muốn đi tìm Ngài trong cuộc sống, bước Ngài đi con chưa thấy một lần, dáng Ngài đi con chưa nhìn một lần. Ngài ở đâu cho con đi tìm Ngài? Ngài ở đâu cho con đi gặp Ngài…”
Một cách mạo muội, mầu nhiệm ơn gọi tu trì có thể được tóm lược bằng những từ ngữ giới hạn này: Đó là lời mời gọi yêu thương của Thiên Chúa và sự đáp trả trong tự do của người môn đệ, không phải chỉ đáp trả trong một thời điểm, nhưng là trong từng khoảnh khắc, từng giây phút xuyên xuốt hành trình đời người của họ. Đó không ngừng là những cuộc ra đi tìm kiếm Thiên Chúa trong những người mà họ được sai đến để phục vụ với ba nhân đức thanh bần, khiết tịnh, vâng phục như là phương thế và cũng là tiêu chuẩn của cuộc tìm kiếm.
Ơn gọi thật cao cả và mầu nhiệm, thánh thi đã phải thốt lên: “Con là hạt cát trôi trong sa mạc, con là giọt nước lạc giữa biển khơi.” Vậy mà “Sao người gọi con, sao người gọi con?” Vâng, quả thực đứng trước lời mời gọi của Thiên Chúa chính Thánh Phê-rô cũng đã thổn thức với Chúa Giê-su: “Lạy Chúa xin hãy tránh xa con vì con là con người tội lỗi” Ấy vậy mà chính con người thấp kém đó, một ngư phủ nghèo hèn chỉ biết loanh quoanh nơi xóm chài lại được Chúa chọn làm môn đệ và làm đầu hội thánh. Thánh Phao-lô đã viết: “Những gì thế gian cho là yếu kém, thì Thiên Chúa đã chọn để hạ nhục những kẻ hùng mạnh. Những gì thế gian cho là hèn mạt không đáng kể, là không có, thì Thiên Chúa đã chọn để huỷ diệt những gì hiện có, hầu không một phàm nhân nào dám tự phụ trước mặt người.”
Các bạn thân mến, cảm nghiệm của thánh Phê-rô cũng chính là cảm nghiệm của mình khi nghe tiếng Chúa gọi. Trước đó mình đã từng mất đức tin, không ít lần mình đã tranh luận sôi sục với bố mình để bảo vệ luận thuyết vô thần mà mình đã được tuyên truyền ở nhà trường cộng sản. May mắn thay, trong một chuyến hành hương Đức Mẹ La Vang, khi trở về mình đã bắt đầu có lại được niềm tin. Từ khi có lại được niềm tin mình càng ngày càng khám phá ra vẻ đẹp của niềm tin công giáo, càng nhận thức rõ ràng bàn tay quan phòng của Chúa đang dẫn lối đời mình. Chính lúc đó tiếng Chúa gọi “hãy theo ta” bắt đầu vang dội trong tâm thức, kêu gọi mình dấn thân vào một cuộc phiêu lưu mới. Ý thức được tính chất mạo hiểm và khó khăn của hành trình mới này, lòng mình chợt thấy thật bối rối và xao xuyến. Mình đi tu ư? Có phải ảo tưởng không? Thật điên rồ! Làm sao mà một con người lòng đầy dục vọng, với một trái tim nhát đảm và thô thiển, và một quá khứ tội lỗi có thể biến đổi thành con người phục vụ trong suốt cả một quãng đời dài đằng đẵng? Làm sao thân xác bùn đất giòn mỏng này có thể đáp ứng được đòi hỏi thánh thiện của con đường theo Chúa? Ê chề và thất vọng đã có lúc phủ đầy trong lòng. Mình đã muốn trốn chạy. Thế nhưng, “Tình yêu của Thiên Chúa hằng đi trước mặt tôi”, với những lời cầu nguyện mình đã dần dần hiểu ra rằng, Thiên Chúa có thể làm được mọi sự, điều duy nhất Ngài muốn ở nơi mình là một tiếng đáp trả đơn sơ và phó thác: “Lạy Chúa này con đây.”
Peter Long Nguyen
Saturday, April 3, 2010
Góa Phụ Nain
(Dẫn: Thánh Luca kể rằng một ngày kia Chúa Giêsu đi tới phố Nain. Khi tới gần cửa thành Ngài gặp đám tang người con trai duy nhất của một bà góa. Chúa giơ tay chạm áo quan, và người chết ngồi bật dậy cất tiếng nói (Luke 7:11-17)).
Đường về âm phủ lối bạt ngàn.
Lá vàng rơi phủ đậy áo quan,
Mộ khúc bi ca sầu ly biệt,
Một cõi trời buồn trắng khăn tang.
Khói trắng nhang thơm hay khói sương?
Bạch lạp nến cháy ảo thiên đường?
Khói cay mắt mẹ hay mẹ khóc?
Lệ nào thương mẹ? Lệ khóc con?
Sỏi đá hai bên lệ hai hàng,
Sỏi buồn sỏi khóc ướt khăn tang,
Đá buồn đá khóc khô nước mắt,
Trời đông nhỏ lệ buồn mênh mang.
Góa phụ khăn tang sầu tuổi xanh,
Lá vàng héo úa buồn lá xanh,
Sầu tủi duyên mẹ, duyên góa phụ.
Buồn thương phận mẹ, phận độc hành.
Cõi tang ma,
Góa phụ khóc,
Người người khóc,
Sỏi đá khóc,
Lệ che tối
Bóng một người!
Đang bước tới.
Tiếng chân Chúa bước đất rộn ràng.
Trời xanh nín thở gió ngừng ngang,
Thiên đàng đất thấp yên lặng ngắm,
Giây phút tay Trời đụng áo quan.
Dế mèn rũ cánh ngưng sầu ca,
Cỏ úa kinh ngạc mở mắt ra,
Trời xanh thầm thì vào tai gió,
"Sao lại ngạc nhiên? Đó, Chúa ta”.
"Chúa đã chết!”[1], nếu Chúa đã chết,
Trần gian đen đặc tối tang ma.
Trời đông tái xám màu ly biệt.
Nếu không có Chúa, đời mộ ca!
Bước chân Chúa tới,
trần gian đổi mới,
màu trắng tang ma hóa màu hồng,
Mùa Xuân tươi!
Bàn tay Chúa chạm,
Xác chết thôi xám,
Khóc ngưng thôi khóc, hạt lệ khô.
Cõi thiên đàng!
□ Cha Nguyễn Trung Tây, SVD
Webpage: http://nguyentrungtay.com/
Tình Bạn Phục Sinh
Sáng hôm nay Hùng dến lớp như bao buổi sáng khác. Nó nhìn quanh mãi trong lớp xem hai người bạn của nó đã đến chưa. Trong lớp mấy chục người nhưng chỉ có ba người Việt nam – Hùng và hai người bạn nữa là Trí và Dũng. Số còn lại là Aussies.
Thế rồi cánh cửa lớp học lại mở ra và hai thằng bạn thân của Hùng cũng bước vào. Chúng nó đi vào và ngồi cạnh Hùng. Trong lúc Thầy giáo đang say sưa giảng bài ( nhập môn Kinh Thánh ), Trí nhích môi cười khe khẻ nói: “chúc mừng bạn nha”.
Hùng không hiểu ý bạn mình là gì, nên nó hỏi xem ý thằng bạn là gì.
Lát nữa sau buổi học tao sẽ nói cho nghe, Dũng đáp lại.
Thế rồi ba người bạn lại tiếp tục nghe giảng bài. Mặc dù là học môn Kinh Thánh – môn mà chúng nó biết khá rõ, đôi lúc chúng nó cũng không hiểu cho lắm.
Không gian trở nên bình yên, không một giọng nói nào ngoài giọng nói truyền cảm của Giáo sư.
Thế nhưng dường như Dũng không thể dằn lòng lại được. Nó muốn nói cho Hùng nghe điều chúng nó định nói.
Hắn ra hiệu cho Hùng và cầm bút, bắt đầu viết gì đó trên bìa vỡ của nó.
Tuy là hai người bạn nói là tin vui nhưng Hùng dường như không thấy phấn khởi lắm. Nhưng rồi Hùng cũng nghiêng đầu sang nhìn xem bạn mình viết cho mình điều gì.
Dũng vừa dứt xong mấy chữ loằng ngoằng: ông Trưởng phòng muốn gặp mày sau giờ học hôm nay!
- Sao tao không nhận được cuộc gọi nào từ ông ấy, cũng không nhận được bất cứ một email nào từ bà thư ký, Hùng hỏi lại.
“ ông ấy vừa nói vói hai thằng tao nơi công ty .”
Hùng thấy làm lạ vì tại sao ông Trưởng phòng lại đến nơi chỗ công ty, đặc biệt là chỗ phòng ăn của công nhân và nói cho Trí và Dũng là ông ấy muốn gặp nó.
Trí và Dũng sống nơi căn nhà của công nhân, còn Hùng thì ở trọ ở nơi khác. Những giờ chúng nó không phải đến trường thì chúng nó đi làm ở công ty. Đó là lý do thứ nhất mà Hùng cảm thấy hai đứa bạn có lý. Thêm vào đó là hai đứa bạn nói rằng ông ấy gặp Giám đốc và trao đổi điều gì đó sáng nay, nên ông ấy mới nảy sinh ra ý nghĩ này.
Thế rồi Hùng cũng chuẩn bị sẵn sàng để gặp Trưởng phòng. Hắn không biết điều gì sẽ xảy đến cho nó; chuyện vui hay chuyện buồn đây?
Tuy nhiên hai thằng bạn thì cứ khăng khăng là tin vui.
Học xong Hùng bảo hai thằng bạn lên thư viện của trường mượn cuốn sách mà ông Giáo sư chỉ cho chúng nó, để về nhà mà làm bài.
“Đi với tụi tao luôn, đang còn sớm mà” - hai thằng bạn đồng thanh nói.
Thật sự từ trường tới văn phòng của ông Trưởng phòng thì không xa bao lăm. Nhưng Hùng là còn người luôn đúng giờ giấc, đặc biệt là đối với cấp trên.
Thế rồi hắn cũng lên thư viện với hai thằng bạn.
Xong việc thì ba thằng cùng bước đi. Đến ngã tư thì Hùng rẽ, bởi vì từ đó đến chỗ ông trưởng phòng gần hơn.
Băng qua bên kia đường rồi, Hùng thấy hai thằng bạn vừa cười vừa nói:
- Đi xuống ngõ dưới gần hơn.
Thế rồi hắn cũng nghe lời hai đứa bạn đi thêm một đoạn đường nữa, nhưng Hùng thì đi bên này đường, trong khi hai đứa bạn kia đi phía bên kia đường về phòng chúng.
Đến con đường mà hai đứa bạn chỉ cho Hùng, Hùng vẫy tay chào hai đứa bạn. Hắn thấy Trí cười khe khẻ, còn Dũng thì giơ hai bàn tay ra hiệu điều gì đó. Có vẽ ký hiệu không gây hiệu lực, nên Dũng nói với:
“ Có đi ăn trưa chung không?”
Thì đến chỗ kia chờ tau gặp xong ông ấy rồi chúng ta đi ăn – Hùng nói.
Nhưng hai đứa bạn tiếp tục bước đi, còn Hùng thẳng thẳng tiến về hướng văn phòng của ông Trưởng phòng.
Đến gần phòng tiếp tân, Hùng tính gọi điện cho ông Trưởng phòng để xem sự thật ông ấy muốn gặp nó không. Nhưng nó không làm vậy bởi hai người bạn của nó chẳng đáng tin cậy sao?
Bước chân tới chỗ bàn tiếp tân, Hùng nói với cô tiếp tân rằng nó muốn gặp ông trưởng phòng.
- Ông ấy đang chờ muốn gặp tôi, ông ấy hẹn tôi giờ này, nó nói thêm.
Cô tiếp tân gọi điện cho bà thư ký.
Sau khi úp ống nghe xuống thì cô tiếp tân nói với Hùng:
“ Ông Trưởng phòng hiện đang không ở trong văn phòng, nhưng làm ơn ngồi đay chờ khoảng dăm phút nữa ông ấy tới”
Nó ngồi xem loa qua mấy chữ nơi vài tờ báo đặt trên bàn của phòng chờ.
Năm phút trôi qua. Cánh cửa phòng mở ra, ống Trưởng phòng bước tới, bắt tay.
“ How are you, Hùng?”
Ông Trưởng phòng dẫn nó vào văn phòng của ông ấy sau khi chào bà thư ký.
Hùng “ smelled a rat” !!!!!
Khuôn mặt ông Trưởng phòng có vẽ đang lo lắng. Trông không giống như ông ấy đang chờ nó. Sau khi đóng cửa phòng, ông ấy ngồi xuống bàn làm việc. Với sắc mặt như đang chờ đợi xem người công nhân của mình nói điều gì.
“ What’s matter, Hùng?”, Trưởng phòng hỏi.
Nó như bị ngọng không nói ra được tiếng gì.
Đây là điều hắn mong đợi sao? Nó đến đây để nghe Trưởng phòng nói với nó điều gì đó, chứ nó đâu chuẩn bị để nói gì. Một lát sau nó cũng mở miệng được:
“ Didn’t you want to see me?”
NO!
Một chữ thẳng thắn này làm cho Hùng bỡ ngỡ không biết chuyện gì đang xảy ra cho mình. Hắn thầm nghĩ rằng có thể hắn đã nghe nhầm tên, không phải hai đứa bạn mình bảo mình gắp ông Trưởng phòng mà ông nào đó trong công ty cũng nên.
“Who has tell you about that?”, Trưởng phòng hỏi.
Trí and Dũng, nó trả lời.
Thế rồi ông Trưởng phòng cầm di đọng gọi điện cho Trí và Dũng, nhưng không ai trong bọn họ trả lời. Bởi vì ông ấy muốn biết hai người ấy đang làm gì.
Thế rồi Hùng chào tạm biệt ông Trưởng phòng và bà Thư ký với lời xin lỗi ráo riết. Hùng ước chừng độn thổ nếu có thể, để lánh đi sự xấu hổ.
Bước ra đến phòng tiếp tân nó cũng cảm thấy ngại với cô tiếp tân. Bởi vì nó cảm thấy nó đang làm điều ngớ ngẩn và nó cảm thấy như mình là một thằng “NGỐ” trước mặt ít nhất là bốn người. Cũng có đến bảy người biết điều ngớ ngẩn này trong đó có cả hai người bạn và chính nó.
Nó đi ra trong trạng thái bàng hoàng, lúng túng. Nó nghĩ thầm:
“ Sao hai thằng bạn tốt của mình có thể làm điều tệ hại này cho mình?”
Nó cảm thấy thấm thía lời Thánh Vịnh:
“ Cả người bạn thân con hằng tin cậy,
đã cùng con chia cơm sẽ bánh,
mà nay cũng giơ gót đạp con!” ( Tv 41,10 )
Thế rồi nó cũng nghĩ ra hôm nay là mồng một tháng tư ( ngày cá tháng tư ).
- Nhưng dầu sao thì hai đứa bạn tốt cũng không nên lừa mình như vậy, đây chẳng phải là điều nghiêm trọng sao?, nó nghĩ .
- Nếu mà gặp hai thằng bạn ở đây thì không biết mình sẽ làm gì, ít nhất thì cùng cho mỗi thằng vài quả đấm. Hay là vào chỗ ở chúng nó gọi ra nói chuyện, nó tự nhủ.
Thế rồi nó cầm máy điện thoại gọi cho hai thằng bạn để hỏi xem sao bọn chúng có thể làm vậy, nhưng mấy cuộc gọi nhỡ cũng vậy thôi. Bạn nó không trả lời. Nó thầm nghĩ nếu hai người bạn nó bắt máy thì nó không kiềm chế được đâu.
Sau vài phút suy nghĩ lung tung, nó trở về nhà với tâm trạng nặng nề, đầy tức giận. Tối hôm đó, sau Nghi Thức Chúa Giêsu rửa chân cho các Môn Đệ ( Thứ Năm Tuần Thánh ), nó ở lại suy niệm, nhưng trong đầu nó thỉnh thoảng lại hiện lên những gì xảy ra hôm đó. Đầu óc nó cứ xáo trộn. Nó cố gắng lắm mới ngồi suy niệm được trước Mình Thánh Chúa.
Sáng hôm sau là Thứ Sáu Tuần Thánh, nó định gọi điện chửi hai thằng bạn cho bớt cơn giận. Nhưng rồi nó lại gửi email cho chúng với những lời trách, mắng.
Đến trưa, hai người bạn gửi tin nhắn xin lỗi. Nhưng hắn vẫn cảm thấy không thể tha thứ cho bọn chúng được.
Chiều hôm đó Hùng đến nhà thờ nghe đọc “ Sự thương khó của Chúa Giêsu”.
Đến tối, đang lúc ăn cơm, ông chủ nhà nói:
“Tonight, we will watch the film The Passion of the Christ”.
Xem được chừng một nữa bộ phim, Hùng cảm thấy xấu hổ và có sự mâu thuẫn trong lòng. Một đàng nó vẫn cảm thấy tức hai đứa bạn, một đàng nó tự trách mình.
- Tại sao mình lại tức giận và trách bạn mình nhỉ?, nó tự hỏi.
- Lẽ ra mình phải cảm thấy vui vì được chịu một chút xấu hổ, tủi nhục trong Tuần Thánh giống như Chúa Giêsu mới đúng. Chúa Giêsu chịu bao nhiều sự khổ nhục, xấu hổ tột cùng vì nhân loại, nhưng Ngài có một lời than trách đâu. Ngược lại Ngài lại xin Chúa Cha tha cho những kẻ đánh đạp, sỉ nhục mình.
Nó tiếp tục nghĩ, “ Mình là người Công Giáo sao lại không bắt chước được điều gì từ Chúa Giêsu?. Hơn nữa mình cũng có lỗi là không nhận ra hôm qua là ngày cá tháng tư. Mình lại còn gửi email trách bạn mình nữa chứ”
Thế rồi, kết thúc bộ phim, Hùng bước nhanh về phòng mở máy tính lên và bắt đầu viết email xin lỗi bạn mình. Nó vừa mới gửi xong emails thì Trí gửi tin nhắn qua yahoo cho nó, có vẽ Trí cũng rất phấn khởi.
Hai người bạn lại tiếp tục chuyện trò qua yahoo. Bây giờ đây tâm trạng của Hùng trở nên khác hẳn không còn nặng nề như từ trưa hôm qua đến chiều hôm nay. Nó không màng chi đến việc bị ông Trưởng phòng, bà Thư ký hay người khác chê cười nó. Nó chỉ cảm thấy một điều:
“ Ngọt ngào tốt đẹp lắm thay,
anh em được sống vui vầy bên nhau,
như dầu quý đỗ trên đầu
xuống râu xuống cổ áo chầu A-ha-ron,” ( Tv 133, 1-2).
Sau cuộc trò chuyện, Hùng chào người bạn và đi ngủ. Nằm trên, giường nó suy tư về tình yêu của Thiên Chúa đối với loài người và tình bạn, một lát sau mới nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Mới trưa hôm qua đến chiều nay nó cảm thấy như Tuần Thánh thật sầu bi, nhưng bây giờ nó cảm nghiệm được sự ngọt ngào của Phục Sinh. Nó cảm nghiệm tình yêu của Chúa đến chảy nước mắt. Quả thật tình yêu của Chúa Giêsu đã hun đắp và thăng hoa tình bạn giữa nó với Trí và Dũng. Nó cảm thấy lời Thánh Vịnh mới tuyệt vời làm sao:
“ Thư thái bình an vừa nằm con đã ngủ” (Tv )
Tôi không biết tâm tình của bạn thì sao. Nhưng đối với tôi, tôi đã trải qua bao Tuần Thánh, đã xem bộ phim “The Passion of the Christ” ít nhất là vài lần, nhưng chưa bao giờ tôi gặt hái được chút tâm tình sâu thẳm trong tâm hồn. Có lẽ tôi chưa bao giờ suy niệm nghiêm túc về Cuộc Khổ Nạn Của Chúa Giêsu, hay là tôi chưa bao giờ rơi vào tình cảnh của Hùng trong Tuần Thánh, để có thể hiểu sâu hơn tình thương của Chúa?
Nguyễn Văn Thuận
Friday, April 2, 2010
Bạn tôi
Nó vừa phơi xong bộ đồ làm nhà hàng lên dây phơi của khu nhà trọ thì bóng dáng mảnh khảnh của Bình đã lấp ló đầu nhà. Bình ào đến kéo tay nó vừa nói vừa thở hổn hển: “Thanh! Sao Bình gọi mà không bốc điện thoại? Có rảnh không chở Bình ra đây một lát thôi, mình có chuyện gấp.” Nó dềnh dàng như muốn chối từ vì cả cơ thể đang mỏi như rần sau một ngày bưng bê trong quán cà fê Bạn Tôi. Bình lắc lắc tay nó nài nỉ: “Bình biết Thanh vừa đi làm về mệt nhưng giúp Bình một chút được không?” Dềnh dàng vậy thôi chứ nó biết thế nào cũng bị thuyết phục.
Nó hăm hở đạp xe chở Bình tới địa điểm theo sự chỉ dẫn của Bình. Một lúc sau đã thấy hai đứa ở bãi biển Nha Trang. Chưa kịp xuống xe đám bạn trên bãi biển đã vẫy gọi í ới: “Ở đây nè hai đứa bay.” Hai thằng bạn khác chạy lại, một thằng gỡ lấy cái xe, một thằng bịt mắt nó lại còn Bình thì dắt tay nó đến chỗ đám bạn. Biết là tụi bạn muốn chơi bất ngờ, nó vẫn mắng vốn: “tụi bay chơi cái gì kì vậy.” Nói chưa dứt lời thì lại bị bịt miệng luôn. Bạn bè thế cơ đấy. “Nào bây giờ thì cho Thanh mở mắt” Bình nói như ra lệnh. Thằng bạn vừa bỏ tay xuống lập tức nó thấy la liệt trái cây và bánh kẹo, lại cả bánh gatô nữa chứ. Và Bình đang hát “happy birthday to you.”
Tặng Hạ Giàu
Long Nguyễn
Subscribe to:
Posts (Atom)