Monday, July 19, 2010

Chuỗi mân côi mẹ cho


Chuỗi mân côi mẹ cho
Hạt gỗ sơn mộc mạc
Hằn dấu tay của mẹ
Trên dây gai sợi sờn.

Mẹ dặn dò cẩn thận:
Tối sớm nhớ chuyên cần,
Dâng lên Chúa lời khẩn
Để được nhiều hồng ân.




Cất chuỗi vào ba-lô,
Con quyết lên đường học
Cho rạng rỡ gia đình
Như lòng mẹ đinh ninh.

Cuộc sống nhiều vất vả
Lao nhọc với bon chen
Và nhiều phen lận đận
Bỏ quên chuỗi mân côi.

Rồi một hôm ngồi soạn
Những kí ức nhạt nhòa,
Nhận ra chuỗi mân côi
Cuộn rối kỉ niệm xa…

Gỡ rối chuỗi mân côi
Những kỉ niệm khổ sầu,
Và hồng ân muôn vạn
Cùng bung ra theo tràng.

Cầm chuỗi hạt trên tay
Con ấp vào lồng ngực,
Ánh mắt mẹ ân cần
Lời ấm êm chợt hiện.

Giờ đây trong giấc ngủ
Con nắm chặt mân côi
Như nắm bàn tay mẹ
Lúc con thuở ấu thơ.

Nguyễn Đức Long

Saturday, July 3, 2010

Không tên 5


Tôi vẫn biết mình là người bé nhỏ,
Sống bên cạnh những người to con.
Tôi cũng biết mình là kẻ cô đơn,
Bước lang thang trên những con đường dài.
Tôi cũng biết cuộc sống nhiều dối trá,
Người lừa người để có những lợi danh.
Tôi cũng biết thế giới này bất công,
Và cũng nhiều buốn thương và đau khổ.

Nguyễn Đình Thuận

Hai người một bóng – Xu-Đăng Thánh Lễ Kí Sự


Tiếng trống rạo rực, thôi thúc; vũ điệu hoang sơ, sinh động; tiếng hát ê a mà chất phác. Đoàn rước tiến vào nhà thờ bắt đầu một thánh lễ mừng Chúa Ba Ngôi trong âm hưởng văn hóa của người Xu-Đăng (Sudanness) – những con người đến từ một vùng đất xa xôi phía nam bán cầu. Tôi chợt thấy mình như đang bứt lên, bay bổng, hòa vào một thứ khí lực mới mẻ, một thứ khí lực lạ lẫm làm thắt nghẹn tâm hồn, làm choáng váng trí tuệ, choáng ngợp tới mức bơ vơ. Bỗng dưng tôi thấy mình đang cuốn hút vào một hành trình ngược thời gian, tốc độ chóng mặt. Những tòa cao ốc, những xe cộ trôi tuột về phía sau. Những computer, những cỗ máy tự động hóa trở nên nhạt nhòa trong một tốc độ trôi tuột đến kinh hồn, trôi dạt mãi về phía sau, mất hút trong bóng tối đặc kịt của vũ trụ bao la. Trước mặt tôi, một khoảng không đang mở dần rộng mãi, rộng mãi. Bất chợt ầm một tiếng, cánh cửa thời gian bị chọc thủng, tôi thấy mình đã đứng trước một hoang mạc sa-va-na xa xăm của Phi Châu. Những bụi cây sa-van khô cằn, những vạt cỏ vàng nhạt, cao ngang hông, chạy xa tít tới đường kẻ chân trời. Không gian tĩnh lặng quá. Tiếng ầm ừ của một con sư tử gọi bầy từ xa vọng lại theo chiều gió chỉ càng tô đậm thêm không gian tĩnh lặng bao la. Xa tít, sau những bụi sa-van là bóng dáng mảnh mai của bầy hươu cao cổ đang phi nước đại về hướng mặt trời. Bụi mờ che phủ. Hơi đất bùn từ một vạt nước xa xa nào đó theo làn gió nóng quyện lại như mời gọi cái khát cháy cổ.
Tiếng trống bập bùng chào mừng Lời Chúa như đưa tôi ở vào vị trí quan sát giữa một bộ lạc châu phi xa xăm, giọng ca ê a hòa vào cùng vũ điệu hoang sơ chào đón Vị Thủ Lĩnh bộ lạc là Ngôi Lời Của Thiên Chúa đến thăm dân làng. Lời Chúa cất lên giữa một không gian im phắc, hồi hộp, nín thở đón đợi. Lời Chúa êm dịu như tiếng thủ thỉ thì thầm mà cánh gió của savanna hoang mạc nâng niu mang tới tai con người, Lời Chúa nóng nảy hơn cái nóng của savanna, Lời Chúa thật thà chất phác như tê giác ba sừng của đồng cỏ, sắc lẻm như tiếng ré của voi đầu đàn, uy lực như tiếng gầm của sư tử bầy trong đêm vắng, nhưng thanh cao mà hùng vĩ như trăng ngàn treo ngọn cây savan trong đêm trường của hoang mạc.
Sau bí tích thánh thể, cả bộ lạc cùng òa lên giọng hát ê a say sưa vang vọng cả thảo nguyên, hòa vào với vũ điệu hoang sơ và nhịp trống bập bùng thể hiện niềm hạnh phúc âm ỉ mà sôi chảy, lặng lẽ mà rạo rực, như niềm hạnh phúc của người thiếu nữ Xu-Đăng trong đêm hẹn hò với chàng. Dường như không còn là những giọng hát riêng biệt của từng con người trong bộ lạc, nhưng tất cả đan quyện vào nhau, và chỉ còn một giọng hát duy nhất trào lên từ cùng một tâm hồn tin yêu, một niềm tin dâng trào từ lồng ngực căng tràn của thảo nguyên bao la, mạnh mẽ bất diệt như sự hoang dại của savanna hoang sơ. Bất chợt tôi như đang thấy hai người, Thiên Chúa và Con Người, đang dắt tay nhau đi giữa khung cảnh hoang sơ của savanna. Hai người dắt tay nhau đi, lặng lẽ, giữa sự hoang sơ ngây ngất của đồng cỏ Savanna, bước đi thật yên bình và thanh khiết, họ thuộc trọn về nhau nhưng sao thật tự do tự tại, là hai người nhưng sao lại chỉ có một bóng hình, bóng hình duy nhất của tình yêu.

Nguyễn Đức Long

SEN GIỮA LẦY


Về thăm vườn cũ thuở Êđen
Thanh thoát ô kìa một đóa sen.
Trong trắng giữa lầy trong trắng gọi
Lặng thầm trên sóng lặng thầm khen.
Gọi mời ai giữ gìn cao quý
Khen ngợi Ai thương đoái mọn hèn.
Hướng tạ ơn Trời chưa nháy mắt
Ngoảnh nhìn sen đã nở đua chen.

Cécilia Nguyễn Cát Thu
bài trích từ nguồn http://www.vietcatholic.net/News/Html/81668.htm

Monday, June 28, 2010

Lời Nguyện Thánh Lễ Bổn Mạng


1. Lạy Chúa, hôm nay là một dịp đặc biệt đối với tất cả chúng con. Cảm tạ Chúa đã quy tụ chúng con về đây và ban cho chúng con một ngày đẹp trời và thuận lợi. Xin Chúa tuôn đổ Thánh Thần để đốt cháy tâm tình chúng con, sao cho lời cầu nguyện dâng lên Chúa không phải nơi đầu môi chót lưỡi nhưng là tự đáy lòng chúng con qui hướng về Chúa.
2. Lạy Chúa, cũng vào ngày này một năm về trước, chúng con cùng nhau mừng ngày trọng đại này. Hôm nay, chung con lại đứng đây và tự hỏi rằng, một năm qua cá nhân mỗi người đã làm được những gì? Chúng con đã đến gần hơn với Chúa hay chưa và cộng đoàn Dũng Lạc nhỏ bé đang ở đâu trên cuộc hành trình của mình? Xin Chúa cho chúng con biết mình và biết người, xin bảo trợ chúng con như những đứa con chí thiết của Ngài và luôn là người bạn, người anh ở giữa chúng con trong tình huynh đệ hiệp nhất, yêu thương.
3. Lạy Chúa, chúng con cảm nghiệm mình là những đứa con lạc lõng tha hương nơi đất khách quê người, nhưng bàn tay Chúa đã chăm sóc chúng con qua những người anh em thân cận. không chỉ một năm qua nhưng là cả một quá trình, chúng con đã nhận được sự giúp đỡ vô cùng to lớn cả về vật chất và tinh thần. Nguyện xin Chúa ban bình an và tuôn đổ hồng phúc dồi dào cho quý cha, quý sơ, quý ân nhân, những người cùng hiệp lễ với chúng con hôm nay cũng như những người vắng mặt. Cũng trong tâm tình nhớ mong quê nhà, xin Chúa luôn gìn giữ gia đình chúng con cho được hồn an xác mạnh.
4. Thế giới ngày nay đang đứng bên bờ vực của sự hủy diệt vì tội lỗi. Bao nhiêu biến cố kinh hoàng đang xảy ra nhưng con người vẫn trơ lỳ chai đá. Chúng con nương tựa vào trái tim thanh sạch Mẹ Maria và nhờ lời bầu cử của thánh Phê-rô, xin Chúa khoan hồng với thế giới và cách riêng gìn giữ giáo hội Việt Nam, nhất là sau những khó khăn xảy ra ở Tổng Giáo Phận Hà Nội, nhờ đó nhiều người kịp thời nhận ra sự hiện diện yêu thương của Chúa và xám hối quay về.

Hương Nguyễn

Chớm Thu


Mưa đã dứt
Nắng mới lên
Gió heo may thổi đến
Nắng vàng thêm trong trẻo.

Lũ chuồn nghiêng cánh bé
Sẽ sàng, vội len qua
Hàng xà cừ lực lưỡng
Phơi bộ áo biếc xanh
Với lộc non mơn mởn.
Gió đung đưa lá cành
Gió xào xạc qua khe
Gió hôn lên mặt biển
Và rập rình với sóng
Đuổi nhau vào bờ cát
Hát tình ca cuộc sống
Rì rào mãi không thôi.

Đàn chim yến đói lả
Lao mình qua khe đá
Rồi vút lên trời thẳm
Lẫn vào trong nắng trong.

Tít xa ngoài biển cả
Dãy núi nằm ngẫm nghĩ
Về mỗi bản tình ca
Sự sống thật bao la
Ta nghĩ hoài không hết.

Lẫn trong làn sương mỏng
Trên mặt biển mênh mông
Một đoàn thuyền lặng lẽ
Có lẽ khoang đầy mặp
Tặng vật của đại dương
Với bao điều kì thú
Các thủy thủ mang về.

Biển ưỡn căng lồng ngực
Và với núi, với thuyền
Ngân tình ca sự sống
Trong nắng trời gió tung.

Nha Trang 23/10/2003
Long Nguyễn

Biển và cát


Con chạy, con dang tay, và quay cuồng trong gió lộng
Dưới chân con sóng ào ào chảy xiết
Cuộn trong mình biết bao hạt cát trong.

Đại dương kia hay tình thương của Chúa,
Hạt cát trong chính thân con Ngài dựng.
Sóng biển kia là tay Ngài ôm ấp,
Vỗ về con tha thiết suốt tháng năm.

Là cát trong con mong Ngài, ôi mong sóng
Đến cùng con và cuốn con đi theo,
Để cùng sóng con reo khúc nhạc tình,
Rì rào, rì rào mãi, sóng ôm bờ cát trắng.

Nha Trang 30/10/2003
Long Nguyễn